Kiên trì thêm một chút nữa bạn sẽ thành công

29 /102016

Kiên trì thêm một chút nữa bạn sẽ thành công

Ông già Henry là chủ tịch hội đồng quản trị của một công ty lớn, mỗi năm lợi nhuận lên đến hàng triệu đôla. Tuy đã ngoài 70 tuổi, nhưng ông vẫn không chịu ngồi ở nhà hưởng phúc, mà ngày nào cũng đến công ty giám sát, đôn đốc nhân viên.

Ông già Henry đối xử rất hòa nhã với nhân viên, chưa bao giờ nổi nóng với họ. Nhìn thấy ai chưa làm tốt công việc, ông sẽ bỏ chiếc tẩu xì gà to ra khỏi miệng và nói: “Này anh bạn, không sao đâu, đừng nên nản chí. Kiên trì thêm một chút nữa chắc chắn sẽ thành công!”. Nói xong ông còn vỗ vai người đó. Cách làm này của ông rất được lòng người, toàn thể nhân viên của công ty đều nổ lực làm việc, không có ai lười biếng, trốn tránh công việc.

Một hôm giám đốc bộ phận phát triển mới, Mark, đến báo cáo với ông già Henry: “Thưa ngài chủ tịch hội đồng quản trị, lần thử nghiệm này lại bị thất bại. Hay là chúng ta từ bỏ kế hoạch này. Đây đã là lần thứ 23 rồi”. Mark chau mày, gương mặt gầy guộc của anh lộ ra vẻ chán nản. Rồi anh nhìn quanh. Phòng làm việc Henry rất ấm cúng, các đồ dùng đều sáng bóng, nền nhà không có một chút bụi bẩn. Trước cảnh tượng này, Mark bèn liên tưởng đến căn nhà chung cư thường bị ngắt lò sưởi của mình và tự hỏi không biết bao giờ mình mới có được căn hộ nhu thế này? Rồi anh lại nhìn đến ông chủ tịch hội đồng quản trị đang ngồi ngả người trên chiếc ghế da, chiếc đầu của ông bị nắng chiếu vào cũng trở nên sáng bóng. Không biết ông già này có tài năng gì mà trở thành chủ nhân của một tài sản kếch xù như thế - Mark nghĩ thầm.

“Chàng trai trẻ đừng vội cứ ngồi xuống đã”, ông già Henry chỉ tay vào chiếc ghế, “Có nhiều lúc sự việc sẽ như thế này, lần nào làm cũng bị thất bại, cảm giác không còn một chút hy vọng nào nữa. Nhưng kiên trì thêm một chút nữa biết đâu sẽ thành công”. Ông già Henry lại đưa chiếc tẩu xì gà lên miệng.
“Thưa ngài chủ tịch hội đồng quản trị, quả thực tôi không thể nghĩ ra một giải pháp nào khác. Hay là ngài tìm người khác đảm đương vị trí của tôi”. Cổ họng của Mark có vẻ hơi ngắt ngứ.

“Này Mark, hãy nghe tôi. Tôi để anh giữ chức vụ đó bởi vì tôi tin tưởng anh có thể làm được nó”. Ông già Henry hít một hơi thuốc, rồi thở ra những làn khói trắng lên trần nhà. Ông nhắm mắt lại và tiếp tục nói: "Trước đây tôi cũng là một đứa trẻ nghèo khổ, từ nhỏ đã không được đi học. Nhưng tôi không ngừng nổ lực, phấn đấu, không chịu đầu hàng. Nắm 31 tuổi, tôi đã phát minh ra một loại đèn tiết kiệm năng lượng. Vào thời bấy giờ đó là một phát minh không nhỏ chút nào. Để có thể hoàn thiện và tung sản phẩm này ra thị truờng, cần phải có một số vốn rất lớn, mà tôi lại nghèo rớt mùng tơi. Khó khăn lắm tôi mới thuyết phục được một ngân hàng tư nhân. Họ nhận lời đầu tư vốn cho tôi. Nào ngờ đúng lúc sắp ký hợp đồng với ngân hàng tư nhân đó, tôi bị mắc bệnh gan và phải nằm điều trị trong bệnh viện. Bác sĩ nói rằng phải tiến hành phẫu thuật ngay, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Ông chủ của những hãng sản xuất bóng đèn khác biết tin tôi bị mắc bệnh đã đưa tin rùm beng trên báo chí rằng: tôi bị mắc một căn bệnh nan y; tôi đã lừa dối ngân hàng để lấy tiền chữa bệnh. Những thông tin này làm cho ngân hàng đó bán tính bán nghi, dự tính rút lại ý định đầu tư vốn cho tôi. Tôi biết nếu loại đèn tiết kiệm năng lượng kiểu mới được tung ra thị trường, thì những loại đèn khác sẽ không thể tiêu thụ nổi, vì thế đã có một số người ngấm ngầm tìm cách phá tôi. Điều tệ hại hơn là một công ty nọ cũng đang dốc sức để nghiên cứa ra loại đèn tiết kiệm năng lượng này. Nếu như họ đi trước tôi một bước trong việc chiếm lĩnh thị trường, thì công lao trong từng ấy năm trời của tôi sẽ đổ xuống sông, xuống biển. Lúc bấy giờ tôi nằm trên giường bệnh mà trong lòng lo lắng, không có cách nào khác, đành phải liều một phen, không mổ nữa, mà vẫn đi gặp ông chủ ngân hàng như đã hẹn.

Trước khi đi, tôi bảo bác sĩ tiêm cho tôi một liều thuốc giảm đau. Khi gặp mặt họ ở phòng làm việc của tôi, tôi đã cắn răng chịu đau, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, bắt tay vỗ vai ông chủ ngân hàng, vui vẻ  nói cười. Một lúc sau, thuốc giảm đau hết tác dụng, bụng tôi đau như bị ai dùng dao rạch vậy. Chiếc áo tôi ướt sũng mồ hôi. Nhưng tôi vẫn cắn răng chịu đựng, tiếp tục chuyện trò với ông chủ ngân hàng. Trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ: phải kiên trì thêm một chút nữa, thành công hay thất bại là ở chỗ có thể chịu đựng nổi giây phút khó khăn này hay không. Cuối cùng căn bệnh đã phải cúi đầu trước ý chí của tôi. Đứng trước mặt ông chủ ngân hàng, từ đầu đến cuối buổi gặp, tôi không hề sơ hở một chút nào, làm cho ông ấy tin tưởng hoàn toàn vào tôi, và chúng tôi đã ký hợp đồng. Khi tiễn ông ấy vào thang máy tôi còn mỉm cười và vẫy tay chào ông ta. Nhưng khi cánh cửa than máy đóng lại, tôi bèn gục ngã xuống đất, hôn mê không biết gì nữa. Những bác sĩ ở phòng bên cạnh đã có sự chuẩn bị trước, họ chạy vội ra, dùng cáng khiêng tôi đi. Sau đó tôi nghe bác sỹ nói trong gan đã có mủ, rất nguy hiểm! Những nguời biết chuyện này không ai là không khâm phục ý chí ngoan cường của tôi. Còn tôi thì dựa vào ý chí đó để từng bước có đuợc thành công như ngày hôm nay”.

Ông già Henry kể một mạch hết câu chuyện. Đầu ông tựa vào chiếc ghế tay vẫn kẹp chiếc tẩu xì gà đang bốc khói, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, dường như ông ấy đang chìm đắm vào ký ức của quá khứ. Lúc đó căn phòng vô cùng tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng kêu tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường. Mark vô cùng xúc động trước câu chuyện của ông già Henry. Anh nhìn vào cái tráng bóng loáng của ông chủ tịch hội đồng quản trị, khoé mắt anh rơm rớm nhũng giọt lệ. Anh cảm thấy vô cùng xấu hổ. So với khó khăn của ông chủ tịch hội đồng quản trị đối mặt, thì khó khăn hiện tại của mình có thấm tháp vào đâu? Anh có thể thấy được một ý chí ngoan cường toát lên từ con người ông chủ tịch hội đồng quản trị, mà ý chí này là gốc rễ để tạo dựng cơ nghiệp! Ông ấy không hỗ danh là chủ sỡ hữu của gian nhà rộng với những đồ đạc cao cấp, đắt tiền này.

“Thưa ông chủ tịch hội đồng quản trị, câu chuyện ngài vừa kể quả làm cho người khác phải cảm động. Ngài đã làm cho tôi hiểu được tinh thần của câu nói: Hãy kiên trì thêm một chút nữa!”Sau khi trở về, tôi sẽ tiến hành thiết kế lại, không thành công, không chịu thôi!” Mark ưỡn ngực, nắm chặt bàn tay mặt đỏ bừng lên, giọng nói của anh có vẻ hơi run run.

Thực tế luôn là một bằng chứng tốt nhất. Khi tiến hành thử nghiệm lần thứ 25, Mark đã thành công.



Lời bình:

Nhiều lúc, có lẽ chỉ vì thiếu một chút kiên nhẫn thôi mà thành công đã vội lướt ngang qua chúng ta. Mọi người thường nói: kiên nhẫn chính là thành công. Con người đáng quý ở chỗ có nghị lực và ý chí để có thể kiên trì đến cùng. Hãy ghi nhớ: kiên trì thêm một chút, kiên trì thêm một chút nữa thôi, chúng ta nhất định sẽ vượt qua được khó khăn và đi đến thành công.

Trích trong cuốn sách: Biết người biết mình

TRUNG TÂM NGOẠI NGỮ GIA BẢO

  • CS1: 65 Đoàn Trần Nghiệp, Nha Trang
  • CS2: 15 Tản đà , Phường Phước Long, Nha Trang
  • Hotline: 0961038808
  • Ngoaingugiabao@gmail.com

YOUR LANGUAGE - YOUR FUTURE